Tại sao bậc thầy Bert Palo trở thành huyền thoại ngành bảo hiểm nhân thọ thế giới?
Bert Palo, đại lý bậc thầy của nước Mỹ, sở dĩ đã rất thành công bởi vì ông đã trải qua một kinh nghiệm đau xót.
Quyết định bỏ nghề dạy học, nhảy sang nghề tư vấn viên bảo hiểm nhân thọ. Người đầu tiên tôi báo quyết định đổi nghề là anh bạn thân làm trưởng phòng kinh doanh cho một công ty bán xe ô tô, anh tên Eddie. Tôi nói:
– Tao bỏ nghề dạy học..
– Tốt đấy! Làm đi! Tao đang nghĩ đến việc mua một cái hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, tao sẽ mua của mày.
Có giấy phép hành nghề tư vấn viên bảo hiểm nhân thọ, khách hàng đầu tiên của tôi dĩ nhiên là anh bạn thân Eddie, 47 tuổi, nghề nghiệp nhóm 2, một vợ và 5 con, đứa bé nhất 5 tuổi, đứa lớn nhất 18 tuổi.
Vừa gặp tôi, anh nói liền:
– Tính toán gói bảo hiểm nào tốt nhất cho tao nhé!
– OK! Tao tính cái gói bảo vệ gia đình mày sao cho vợ mày được nhận tiền hàng tháng ngoài số tiền bảo hiểm cơ bản. Mày thu xếp mua bảo hiểm càng sớm càng tốt nhé!
– OK! Tao sẽ xem và trả lời cho mày nhanh thôi!
Ngày hôm sau, tôi quay lại, anh lại nói:
– Tao thấy gói bảo hiểm này tốt đấy, nhưng mày thủng thẳng chờ tao thu xếp rồi tao sẽ mua. Mày thấy là tao chôn 3 nghìn đô vào chứng khoán, giờ mà bán rút tiền ra là tao lỗ. Tao biết giá chứng khoán sẽ lên bằng giá lúc tao mua vào; lúc đó tao bán để lấy tiền mua bảo hiểm của mày. Mỗi ngày mày ghé nhe, theo dõi giá chứng khoán với tao. Giá chứng khoán sẽ lên bất tử thôi!
Ngày nào tôi cũng ghé xem giá chứng khoán, anh giở trang giá cả chứng khoán trong tờ báo New York Times và cùng tôi dò giá chứng khoán lên tới đâu, nhưng giá ngày nào cũng như ngày nào, không lên không xuống trong 6 tuần liền!
Vào một buổi sáng thứ Năm, cái buổi sáng tôi không bao giờ quên, nó cứ nẩy ra trong đầu tôi như mới ngày hôm qua. Anh bạn tôi nói:
– Giá chứng khoán lên bằng giá ngày tao mua vào, tao bán và mua bảo hiểm nhân thọ bảo vệ gia đình tao. Thứ Hai mày ghé tao nhé!
Tôi ra về, sướng như đứa trẻ được món đồ chơi mới – Tôi quá vui. Tôi sắp đóng một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ đúng kế hoạch tài chính cho một gia đình. Tôi chạy tọt vào văn phòng, khoe với sếp là tôi đã chốt được một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ cho bạn thân của tôi vào ngày thứ Hai này…
Ngày thứ Hai, tôi tìm gặp anh bạn, nhưng anh đang nằm trong cỗ quan tài. Anh đã mất!
Hỏi ra thì hôm thứ Sáu, anh bị cảm nặng mà vẫn đi làm, làm suốt ngày, dù đồng nghiệp khuyên anh nên về nhà nghỉ. Đêm hôm đó, vợ anh mời bác sĩ gia đình, nhưng ông bác sĩ không đến được ngay. Sáng thứ Bảy ông ấy mới đến và anh bạn tôi đã quá nặng; phổi tắc nghẽn, đưa vào bệnh viện thở oxy… nhưng quá muộn và anh bạn tôi mất vào sáng thứ Bảy.
Ngày thứ Hai, nhìn anh bạn trong cỗ quan tài, tôi nghĩ đến cái hợp đồng bảo hiểm nhân thọ chưa đóng xong. Cầm đôi tay vợ anh, nhìn vào cỗ quan tài và cả hai chúng tôi cùng bật khóc. Tôi cứ tự gặm nhắm ý nghĩ tôi đã thất bại, thất bại, và thất bại vì không kịp bảo vệ tài chính cho một gia đình.
Nhìn khuôn mặt anh bạn, cả một câu chuyện, cả một bức tranh tổng thể, cả một sứ mạng bảo hiểm nhân thọ mở rộng trước mắt tôi. Tôi liên tục nói với người vợ goá của anh là tôi đã thất bại trong sứ mệnh bảo vệ tài chính cho một gia đình. Chị ấy nói:
– Đừng nghĩ vậy! Anh đã làm đủ bổn phận của một tư vấn viên bảo hiểm nhân thọ rồi, anh không có lỗi gì hết cả!
Nhưng tôi luôn tự nhủ đó là lỗi của tôi, đáng lẽ tôi đã có thể bảo vệ tương lai cho một gia đình, thế mà tôi đã chẳng làm được gì.
Một tuần sau đám tang anh bạn tôi, vợ anh phải dọn nhà vì không kham nổi tiền thuê do không còn thu nhập của người chồng quá cố. Anh bạn tôi mất đi, chỉ để lại 2 nghìn đô cho những khoản chi tiêu cuối cho gia đình. Vợ anh phải gửi 2 đứa con trai đến sống với gia đình chú em chồng. Bản thân chị và 3 đứa con gái phải tá túc với gia đình cô em gái.
Câu chuyện chưa dừng lại ở đây.
Ba tháng sau cái chết của cha thì đứa con gái út 5 tuổi mất, tại sao cháu mất thì tôi không biết vì tôi không là bác sĩ. Lời đồn thổi về cái chết của cháu, nào là chết vì bệnh lạ, nào là chết vì cô đơn, và nào là chết vì vỡ tim.
Vài tháng sau – khoảng 6 tháng sau cái chết của bạn tôi, tôi gặp lại vợ anh. Chị nói người chủ cũ của chồng chị, thương cho hoàn cảnh của gia đình nên cho chị một cơ hội làm việc trong công ty bán xe ô tô anh đã từng làm.
Một tối về khuya sau khi đi gặp khách hàng mua bảo hiểm nhân thọ, tôi lái xe ngang qua công ty bán xe ô tô… tôi nhìn thấy vợ anh, lúc đó khoảng nửa đêm. Đúng là chị ấy đã có một công việc làm, nhìn xuyên cửa kính, tôi thấy chị đang quỳ gối… lau sàn nhà!

Theo: Dr. Quynhmai Nguyen